Khi sắc xuân tràn về trên phố, những chuyến xe chở đầy hoa cũng bắt đầu lặng lẽ lăn bánh. Trên những con đường ồn ào, giữa dòng người hối hả chuẩn bị Tết, những chiếc xe cũ kỹ, xiêu vẹo chở theo cả một mùa xuân nhỏ. Hoa rực rỡ là thế, nhưng người chở hoa thì lấm lem áo bạc, ánh mắt trĩu nặng lo toan.
Họ chẳng phải chỉ chở hoa, mà như đang chở cả giấc mơ về một cái Tết đủ đầy. Những chậu mai, cành đào, bó cúc tươi đẹp được buộc vội vàng, chằng chịt trên chiếc xe đạp cũ hay chiếc xe máy rệu rã. Mỗi chuyến xe là cả gia tài, là hi vọng bán đi để đổi lấy chút tiền mua gạo, mua quần áo mới cho con.
Nhìn họ lầm lũi giữa dòng người, đôi khi dừng lại lau mồ hôi, ánh mắt dõi theo từng vị khách, ta như thấy một nỗi buồn len lén trong cái rực rỡ của hoa. Những bông hoa tươi đẹp chẳng thể tự chọn số phận, như chính những con người nghèo khó ấy, năm này qua năm khác vẫn gắn bó với phận đời vất vả.
Họ chở hoa đi bán, nhưng cũng là chở cả một nỗi niềm. Hoa rực rỡ để làm đẹp cho đời, còn họ, âm thầm làm đẹp cho mùa xuân, dù đôi tay chai sạn và cuộc đời chẳng mấy khi nở nụ cười trọn vẹn. Tết đến, đừng chỉ nhìn những bông hoa, hãy nhìn cả những con người sau đó – những người đang chở trên vai mình một phần phận đời lặng lẽ!
NĐK. 2025
(Ảnh do tác giả cung cấp và sưu tầm)