(KÍNH VIẾNG CỤ BÀ NGUYỄN THỊ NINH – Tiễn mẹ hiền về cõi vĩnh hằng – người bạn đời của thi sĩ Sơn Tùng)
Con trở về thăm mẹ buổi chiều buông
Gió Kỳ Anh rịn mặn giọt sương buồn
Mới hôm qua mẹ còn ngồi bên cửa
Nay vườn xưa chỉ còn lá ngập hồn
Mẹ nhẹ bước – chẳng một lời trăn trối
Ngã rồi đi… như thể giấc mơ thôi
Chín mươi hai năm cuộc đời gian khổ
Mẹ ra đi bao nghĩa nặng tình sâu
Từ gốc rạ mẹ dựng nên mái học
Nuôi đàn con áo vải hóa thành danh
Từng đồng chắt từ đồng sâu rộc cạn
Tấm lòng son không đổi giữa lụt lành
Con xa ngái vạn dặm đường công tác
Mẹ tuổi cao bóng xế chẳng kề bên
Đêm trăn trở lòng con đầy khắc khoải
Ơn sinh thành chưa trọn nghĩa đáp đền
Người phụ nữ luôn dịu hiền tận tụy
Lặng lẽ lùi sau, chồng một thi nhân
Cha đã khuất “Gió… qua vườn” còn mãi
Thơ Sơn Tùng, như bóng mẹ ân cần
Mười lăm năm mẹ lo toan gìn giữ
Nếp gia phong tình nghĩa của đôi người
Đến hôm nay mẹ theo cha về cõi
Vườn thơ buồn con cháu hóa chơi vơi…
Con gửi đến từ miền nam xa ngái
Là anh em kết nghĩa một đời thân
Xin cúi lạy nén tâm hương tiễn biệt
Đưa mẹ hiền – về gặp cụ Sơn Tùng
Mẹ an nghỉ bên hương tràm trong nắng
Gió Kỳ Anh vẫn thoảng giữa vườn xưa
Tên mẹ mãi khắc vào tim con cháu
Nếp nhà này gốc rễ mãi xanh tươi…
NĐT.6.2025